Hôm nay cơn mưa rơi nhạt nhoà
Ngăn đôi chân bước ra đi
Anh đành nhìn mưa qua từng ô cửa nhỏ.
Bao nhiêu lâu chẳng ngồi nhìn lại
Ôi những kí ức thân quen vẫn ở nơi đây
Chỉ là anh cố lãng quên.
Lẫn trốn yêu thương trước đó, tháng năm ta đã có
Anh cố tìm quên để hy vọng một ngày bình yên thôi
Nhưng có ngờ đâu những kỉ niệm xưa kia vẫn quay về.
[ĐK:]
Mệt nhoài sau những cố gắng
Mong xua tan đi những yêu thương của ngày xưa
Khi yêu thương nay chỉ mang đến đau thương thương
Có lẽ số phận đã muốn không cho đôi ta ở bên nhau, người hỡi.
Dù rằng cơn mưa sẽ hết, sẽ thôi rơi
Khi mây tan, nắng mây lên
Mà nỗi nhớ đâu thể buông lơi khi ta đã xa rời
Lòng anh vẫn sẽ như màn đêm tối cô đơn
Trông mong vì sao ơi, thắp sáng kí ức úa tàn.