Nhìn làn khói bạc
Vời vợi bay bay
Bay bay vời vợi
Qua từng cây xanh
Qua khung lưng ghềnh
Cơm chiều ai thổi
Mãi tận đâu xa
Ôi thật nhớ nhà.
Theo làn khói mong manh
Vời vợi bay vời vợi
Ôi bóng dáng thân yêu
Người vợ nơi quê nhà
Ngồi ôm con chờ đợi
Quá đỗi bơ vơ.
Khuất sau làn khói bay
Một người đang phiêu bạc
Mắt ngủ chân mây
Hồn neo góc biển
Một vực âu lo
Một vực buồn phiền.
Đất trời bao la
Mà sao thấy hẹp
Tim nhỏ trong lòng
Gửi trọn quê xa.