Ai đã đặt tên núi Hồng sông La, núi ôm biển cả sông lộng trời xa. Cánh cò mãi mê trong câu giặm vè xưa, lội vào đời con giấc mơ hồng sóng tím, nỗi nhớ xao lòng bến xưa vui - buồn, trong - đục, nhục - vinh. Còn đây vết thăng trầm ngàn xưa, một thời gian truân cha lưng còng sờn vai, mẹ hát câu đò đưa lội sông để mái chèo neo tận chốn nông sâu, để đời con say hồn đất quê mình, chữ ân tình ấm cả Tiết Thanh Minh.
Đất dọc, biển ngang Hà Tĩnh mang theo, bão giông nắng lửa đất vựa mồ hôi, câu giận mà thương vương vấn mãi không nguôi, một thời đạn bom vai nghiêng về gian khó, Hà Tĩnh quê mình bước qua thăng trầm dâu bể nể thương. Đường nay có hương nồng vị quê gọi đời sinh sôi nối hai đầu nỗi nhớ, Hà Tĩnh quê mình sao mà thương, mà muốn về ngay cả mới chia xa, bởi lời quê in vào mỗi trang Kiều thành tiếng lòng thành mặn nồng yêu thương ./.