Gió bên bờ bãi
vẫn vi vu theo cánh diều
Nhớ sao là nhớ
sóng êm êm khi đêm về
Có tiếng nói của mẹ tôi
Đang xôn xao bếp ngô khoai
Tiếng thút thít bên nhà ai
Chẳng thấy bóng dáng cha mẹ đâu
Nhớ buổi chiều xuống
tiếng em thơ đang vui đùa
Có cô hàng xóm
vẫn thơ ngây hay tươi cười
Chút ánh nắng xuân còn vương
Trên đôi vai gánh gian lao
Cất tiếng hát trên đồi nương
Trao cho tôi nhiều yêu thương
Về đây lặng im giữa chốn này
Còn đó những tháng năm tàn phai
Tình yêu dâng cao thành con sóng
Và muốn khóc thét giữa biển khơi
Ngoài kia từ xa tiếng em thơ
Người ấy đã mất đi còn đâu
Nhà ai tan hoang từng viên ngói
Tình đã... đã mất đi người ơi