Thơ: Minh Nhật
Hỏi lá lá từ đâu tới
Xanh tươi chưa được nửa đời
Đã đổ vàng theo gió rụng rơi
Trở về lại lòng đất nghỉ ngơi
Hỏi gió gió từ đâu tới
Tung bay trên mọi nẻo trời
Uốn lượn đời gieo rắc buồn vui
Những phận người heo hắt nổi trôi
Hỏi gió đến đưa lá về đâu
Chiếc lá vàng vô định giữa đêm thâu
Để gió cuốn trôi mãi phương nào
Biết ngày sau có còn tìm nhau
Từng chiếc lá luân vũ rụng rơi
Vẫn hoá vàng du hành khắp nơi nơi
Lặng lẽ chuyển hóa tự thân đợi
Một ngày kia vươn mầm chồi mới
Từ lá cuốn vào trong gió
Song đôi như tự thuở giờ
Vẫn tự tình luân khúc ngàn xưa
Vẫn đưa nhau đi mãi không rời