Tôi bước chân đi qua giáo đường vắng
Khi tiếng chuông ngân rơi trên mộ sầu
Lời ca thánh thót với bao xót xa
Có thương gì nhau thì xin mai sau.
Anh có khi nao qua con đường cũ
Vết tích năm xưa vẫn ghi đầy thềm
Mà nay sao nỡ xoá bao ấm êm
Dáng xưa chìm sâu với cơn ngủ mê.
Một ngày thì đã nhạt nhoà. Còn tình nào nữa cho nhau
Khóc trên vai mềm hẹn qua kiếp sau
Đời người là chuyến tàu buồn. Miệt mài chờ đón mưa tuôn
Những lúc mưa rơi nghìn dặm đau thương.
Tôi vẫn yêu anh như tôi thầm nhủ
Tuy biết anh đi không bao giờ về
Một mai sương xuống chết trên lá khô
Réo tên người yêu suốt trong mùa thu.