Nghe chừng như tiếng trăng rơi vô hình
Nghe chừng như đá lăn sang mình
Nghe chừng như xé lụa khuya
Nghe chừng như nước tuôn trôi
Cả những đêm mê cả xác thân tê
Nghe chừng như mấy trăm năm ùa về
Nghe chừng như có ai đưa hồn về
Nghe chừng như gió đến chơi cho đừng âm u
Nghe chừng như ta cố vui không sao vui được
Nghe thì vui đấy nhưng không vui thật
Tim từ xưa đã mang thương tật
Nghe lòng đau nhói từng cơn
Nghe chừng mưa có thiên thu trọn kiếp cho không
Để tính cơn đau?
Nghe chừng ta dốc hơi ra thì vừa
Ca bài ưu ái cho ta bội thề.