Cuộc dĩ vãng cuốn theo ngàn đời, xuôi thời gian đã xa tôi rồi
Nghe nỗi đau u buồn nhớ nhung
Rượu cạn chén uống quên niềm sầu, nhưng càng say chất cao thêm sầu
Như khác chi gió thoảng lùa mây
Người yêu cuối đến vui nụ cười, ai rằng hay cố nhân lệ sầu
Hai chữ yêu đương ngàn đắng cay
Tình yêu hỡi đã cho được gì, nơi đầu môi dối gian câu thề
Mang nỗi đau u hoài ngàn năm
Bướm kia là uyên ương sánh đôi, trong nắng mai đang đùa vui
Đời nhân thế ai đã xóa tâm tư niềm riêng vô vàn thương đau
Đời gieo bể sầu, ân tình gian dối lọc lừa
Xin được như loài uyên ương, tung mình giữa trời thanh thiên
Thả hồn mơ giấc dịu êm