Đưa em qua trận bão người
Bằng câu lục bát của trời cho anh
Đường gần không thấy vòng quanh
Đường xa lại chẳng mong manh chút nào.
[ĐK:]
Bởi thương thương những thân Kiều
Vẫn nghe trong dạ xôn xao gió mùa
Bởi yêu cả tiếng chuông chùa
Những khi thua thiệt trong ta vẫn cười.
Đưa em qua trận bão người
Để ta đếm được mặt trời trong em
Sông giờ đã lắm phù sa
Sao mà cây cải nở hoa vẫn buồn