Chiều Sài Gòn nhạt nắng, đường Hàn Thuyên trải lá vàng.
Nhấp môi cà phê đắng khi mùa thu sắp tàn
Từng dòng người qua phố, tay trong tay cười nói
Chợt có nỗi nhớ xa xôi tìm về.
Lại một mùa đông khác sao người xưa vẫn khuất mặt
Bến Bạch Đằng nay vắng đôi bàn tay đan rất chặt
Đọc lại dòng thư cũ, cứ ngỡ dáng xưa còn đây
Ngỡ như mình chưa bao giờ nói chia tay.
[ĐK:]
Mình đã có những lúc ước mơ cho ngày mai
Dù vẫn biết lúc trước có khi em đã sai
Mà sao anh ơi không dang tay níu
Để hạnh phúc trôi xa tầm tay.
Mình hối tiếc trót lỡ nói lên câu biệt ly
Để mãi mãi suốt kiếp vấn vương mối tình si
Giờ đây trong con tim anh chưa mang hình bóng khác
Mà cớ sao không trở về đây với em.
Lầm lỗi phút ấy quá lớn anh đâu thể quên
Đành cất bước dẫu vẫn nhớ thương anh triền miên
Để ký ức ấy mãi khắc nơi trái tim mình
Thêm những vết thương thật sâu.
Mình hối tiếc nói lên câu biệt ly
Để mãi mãi suốt kiếp vấn vương mối tình si
Giờ đây trong con tim anh chưa mang hình bóng khác
Người hỡi anh hãy trở về đây với em.