1. Người thương người (à…a) bao nhiêu cũng thiếu
Người ghét nhau (í…a) chút xíu cũng thừa
Hoàng hôn về trăng lên gió reo lời ru
Bình minh còn sương rơi vướng trên nụ hồng.
Trời đổ cơn mưa có bóng chim bay về tổ
Nắng chiều nương khoai nhấp nhô ai gọi ai xa ngoài ngõ
Con đò trôi theo sống xa chìm trong mơ.
Người thương người (à … a) biết sao là vừa
Người xa người (í…a) nghìn năm đợi chờ
Cả nhân loại từ lâu ước mơ từng giờ
Được quay quần bên nhau nỗi vui tràn bờ.
Trong cơn bão bùng, mới hiểu rằng phải yêu quý nhau
Bơ bơ kiếp người, đã nhiều rồi cay đắng thương đau
Đem muôn tấm lòng, xây tình thương trên khắp tinh cầu
Hoan ca thái bình, lời nguyện ước mai sau.
2. Người thương người (à…a) bao nhiêu cũng thiếu
Người ghét nhau (í…a) chút xíu cũng thừa
Ngồi trên đồi miên man ngắm mây trời bay
Chèo con thuyền ven sông hái hoa đầu cành.
Mặt trời ban trưa có bóng tre che đường về
Dưới dàn dây leo thắm xinh ai ngồi mơ nơi thềm đá
Chuông chiều vọng đưa khói lên hàng cau thưa.
Người thương người (à…a) biết sao là vừa
Người quên người (í…a) nhìn nhau chần chờ
Hành tinh này đẹp như ước mơ ngọc ngà
Để ta cùng vang lên tiếng ca hiền hoà.
Sau bao nỗi buồn, dần hiểu rằng cần yêu quý nhau
Ai không có lần, nhìn cuộc đời thao thức đêm thâu
Xây lên khát vọng, cho trần gian qua hết u sầu
Bay cao giữa trời, lời nguyện ước mai sa.