[Bao Giờ Em Quên]
Hỏi em rằng, em ở ngoài ấy ra sao?
Má xưa còn thắm? ơ ớ. .. còn thắm hoa đào?
Mắt xưa còn xanh màu biếc?
Nụ cười có đẹp trăng sao?
Hỏi em rằng, câu hò câu hát năm xưa
Có vang rộn tiếng? ơ ớ. .. rộn tiếng vui đùa?
Hay là phòng không đêm vắng?
Ai về mai nắng chiều mưa?
Hương Giang thuyền không chỗ đậu
Ngự Viên có bướm hoa vàng
Hay là hài xưa in dấu?
Đưa người đẹp ấy sang ngang
Ở nơi này bốn mùa nắng cháy em ơi
Gió lên ngập bốn ơ ớ ngập bốn phương trời
Lối xưa về xa hun hút
Mây chiều gọi nhớ chơi vơi
Mai đây đường ra xứ Huế
Cùng em thấp sáng hoa đèn
Buồn chi chuyện tình đôi lứa
Xin đừng bao giờ em quên
Em ơi ngày mai trở lại
Cùng em thấp sáng trăng nguyền
Còn đâu chuyện buồn đôi lứa
Duyên tình bao giờ em quên.
[Đưa Em Vào Hạ]
Mùa Hè năm nay anh sẽ đưa em rời phố chợ đôi ngày.
Qua miền xa mà nghe rừng thiêng gọi lá.
Tiếng nỉ tiếng non khi chiến trường nằm im thở khói.
Đứa bé nhìn cha đang chờ giặc dưới giao thông hào.
Tìm về xa xôi em sẽ thương những vùng đất lở sông bồi.
Bạn bè em giờ đây người sương người gió.
Chí cả trót mang nên chẳng cần về thăm trường cũ.
Có đứa từ lâu nay vẫn còn đi biệt chưa về.
Quê hương đau nắng Hạ cũng buồn.
Nước sông ngăn đôi sơn hà.
Còn gì em, còn gì đâu!
Mùa Hạ qua mau, đi nữa đi anh chỉ con đường quê hương mịt mùng.
Thương những chiều nắng dọi bờ sông.
Mùa Hè năm nay anh sẽ ru em tròn giấc ngủ trên ngàn.
Em nằm mê mà nghe niềm tâm sự réo.
Trăm họ ước mơ mơ mái nhà chiều khơi lửa ấm.
Lứa tuổi tròn hai mươi tìm lại những đêm ân tình.
Mùa Hè năm nay anh sẽ đưa em vòng khắp cả hý trường.
Nghe người ca bài ca lời thương lời nhớ.
Chén tiễn chén đưa cho rã rời một đêm hẹn ước.
Rứt áo tìm vui nơi chiến trường có bạn có thù.
Thương em đi gót nhẹ chân mềm,
bước trên quê hương điêu tàn.
Lặng nhìn em, bồi hồi thêm!
Dù Hạ qua mau, anh vẫn đưa em cuối con đường quê hương bùn mềm.
Thương những người giết giặc ngày đêm.