[Tân Nhạc:]
Nữ:
Hoàng hôn lá reo bên thềm.
Hoàng hôn tơi bời lá thu.
Sương mờ ngậm ngùi xuân xanh.
Bâng khuâng phím loan vương tình.
Đâu bóng trăng xưa mơ khúc nghê thường.
Phải tàn một thời liệt oanh, xa đưa gió mây lạnh lùng.
[Vọng Cổ:]
Nam:
Gió thu nhẹ thoảng lá thu rơi xào xạc tiếng đàn ai vang trên bờ lau lách phải chăng người ca kỹ bến Tầm Dương đang trỗi tiếng tơ sầu.
Hay nỗi buồn xưa còn vang vọng đến bây giờ.
Có phải tay ngọc ôm đàn che nửa mặt cho não lòng khách Tư Mã Giang Châu.
Tiếng sắt nghe như nỉ non tâm sự, tiếng đồng như rầm rập hạt mưa sa.
Sương thu buồn lau lách cũng đìu hiu, thuyền Du Tử cặm sào trên bến vắng.
Nữ:
Trước thềm xưa lá rụng vàng mặt đất dấu hài xưa giờ rêu phủ xanh màu
Tiếng đàn xưa nức nở điệu ly sầu.
Viễn khách nào vừa ghé thuyền nơi bến vắng, có phải chăng người tri kỷ năm xưa.
Có phải màu áo xanh thấp thoáng giữa sương thưa hay tơ liễu chao mình trong gió lạnh.
Tiếng bước chân ai, người xưa vừa trở lại, hay tiếng chày nện vải cuối sông thu?
[Tân Nhạc:]
Nữ:
Chiều thu nhớ nhung vì đâu, thắm đôi dòng châu, tiếc thay tại sao đành lỡ làng.
Man mác khói hương bay dịu dàng.
Nam:
Như tóc mây vương, rặng liễu mơ màng, cung đàn nhỏ lệ Tầm Dương.
Ai đó tri âm biết cùng.
[Vọng Cổ:]
Nữ:
Tri âm ngày trước một đi là khuất bóng.
Bến sông xưa bàng bạc màu trăng mỏng vài giọt sương rơi mà nước cũng chau mày.
Sông nước đìu hiu chờ đợi đã bao ngày.
Gió thu nào biết cho lòng thiếp, vô tình nhẹ cuốn bức rèm thưa.
Khứ niên hà thời lang biệt thiếp, kim tuế hà thời thiếp ức quân.
Lòng sầu xin gởi vầng trăng sáng, ai đó tri âm có biết cùng?
Nam:
Thuyền lãng du một chiều cặm sào trên bến lạnh cảm thông niềm tâm sự trong tiếng tơ.
Men theo bờ lau lách đìu hiu, khách tựa song thưa thả hồn theo tiếng nhạc.
Tiếng đàn dứt là âm thầm quay bước mà sương đêm đẫm ướt vạt áo xanh.
Không nói một câu mà như vạn lời tống biệt, con nước trôi mau sao thuyền lướt ngập ngừng?
Nữ: Mắt rung mờ nhìn theo bóng thuyền trôi, viễn khách đi viễn khách đã đi rồi.
Nam: Tiếng chèo khua nước vang vang hận, trăng nhớ Tầm Dương nhạc nhớ người.