Chuyện tình đôi ta như thuyền xa bến đỗ
Anh đưa em về đâu? Trên suốt nẻo đường tình
Chuyện tình ngày xưa anh trách ai hững hờ
Hay vì gian dối nhau, mơ chuyện tình mai sau.
Dòng đời trôi qua, cho dù bao cách trở
Anh ơi con đường xưa xa khuất nẻo hẹn hò
Giờ tìm về đâu ánh mắt xanh thuở nào
Có còn trông bóng ai! Những đêm về cô đơn.
Tân Cổ:
Anh ơi lượng sóng chơi vơi
Thuyền tình không bến đỗ
Một bước xảy chân em mang niềm tuổi hổ
Trót đã ghi danh vào quyển sổ phong trần
Chỉ tại em đua đòi ảo ảnh
không chuyên tâm dưới phận thâm bần
Muốn bon chen xa hoa vật chất
Không tự xét mình chân lắm da đen
Phận gái quê mùa em nhẹ dạ trước rủ ren
Chợt tỉnh cơn mê thì đã quá hư hẹn
Thôi thì đành liều chút phận hồng nhan
Rồi giữa canh tàn lệ sầu tuông gói lẻ
Đường quê biết mấy nhịp cầu
Đời em biết mấy đoạn sầu anh ơi
Anh chẳng trách em đoạn tình giông phụ
Mà chỉ trách anh mãi lo lam lũ
chẳng quan tâm ấp ủ tuổi xuân nồng
Khiến em tủi thân nên bứt rứt sợ tơ lòng
Giữa khoảng trời xanh con nhạn hồng tung cánh
Nào biết bảo đợi chờ trực nỗi gió giông
Cuộc sống đủ đầy mà tình nghĩa trống không
Luôn phải đẩy đưa câu chữ tình giả dối
Thân xác rã rời đầu bù tóc rối
Có thật nhiều tiền mà tình bội bạc như voi.
Còn gì cho nhau hay chỉ là nỗi nhớ
Xót thương phận mình sao tình duyên lắm phũ phàng
Nụ cười trên môi hay lệ sầu hoen mi
Khóc cho đời mình sao còn nhiều trái ngang?
Tình tựa chiêm bao, như thuyền xa bến đỗ
Chia ly nào hay? Ai biết được tình đời
Chuyện tình hợp tan như sóng xô dạt bờ
Xin người thương hãy thương những kỷ niệm trong ta.
Tân Cổ:
Kỉ niệm phôi pha khi tình ta tan vỡ
Khoảng cách không xa mà sao lòng vẫn nhớ
trong giấc mộng mơ ôm rì gối lạnh
Ngỡ bạn tình chung đang nằm cạnh bên mình
Anh ơi em tạo trái ngang gây nên cảnh tuyệt tình
hạnh phúc ngày qua nay chỉ còn hối tiếc
Đâu *** mơ cùng đối mặt với cố nhân
Đã qua rồi cái thuở ái ân
Khi sáo sang sông lòng son cũng lạnh lùng quạnh quẽ
Bến vắng điều hiu dòng sông lặng lẽ
Một khối tương tư đang cấu xé mảnh tim lòng
Mười hai bến nước đục trong
Sao em lại chọn biển đông mịt mờ
Bão giông luôn sẵn trực chờ
Nhấn chìm cánh liễu hững hờ nghệ nhân
Đã mang kiếp phong trần làm duyên số
Đâu biết bến sông nào là bến đỗ thuyền xa
Em mượn phấn son tô điểm mặt qua
Để yêu lại cái tạ tàn nhang sắc
Mượn ánh đèn màu giấu nếp nhăn trên khóe mắt
Mượn chất men say cho rời rã chiếc thân gầy
Em thẩn thờ nhìn lại đôi tay
Đã chặt dây neo cho thuyền xa bến đỗ
Dĩ vãng hiện về lòng càng xấu hổ
Mang tiếng vong tình mình hối hận thiên thu.