Con ở thành đô đèn giăng giăng xanh đỏ
Lòng chợt nhớ về lối nhỏ thôn quê
Đường đê quanh có chiều nghiêng bóng nắng
Thương mẹ tóc trắng lưng còng đứng chờ mong
Nơi bến sông ngày nao con cất bước
Nước mắt mẹ hiền rơi thắm ướt vai con
Làm sao con quên được chiều hôm ấy
Bến vắng thưa người chỉ còn mẹ đứng trông theo
Bóng tàu khuất xa qua vội vịnh sông dài
Gửi thương nhớ lại nơi bãi bồi phù sa
Tình mẹ bao la khi xa rồi con mới biết
Tha thiết dạt dào như biển trời chiều mênh mông
Nỗi lòng nhớ thương mẹ già ai có thấu
Thân ở đô thành mơ về mái nhà tranh
Mẹ hiền thâu canh chờ mong con xa xứ
Cứ mỗi đêm về con nhớ mẹ nhiều thêm.