Ngày mình còn thơ tung tăng giữa khung trời mơ
Anh thường hái hoa cho em cài
Và lần nào anh cho em đóa hoa phù dung
Em hờn dỗi em không bằng lòng
Hỏi sao anh chẳng biết, đôi mắt trông xa
Để em như muốn khóc, anh cũng ngơ ngẩn sầu
Chuyện xưa ngày ấy đến nay chỉ còn là kỷ niệm
Vẫn cứ nhớ cứ thương nhớ hoài
Rồi thời loạn ly khiến xuôi đẩy đưa
Để đời nàng sớm mang má hồng truân chuyên
Tình người nghệ sĩ những mong hiến dâng
Để người đời cuốn vui lời hát câu cười
Ai hay có một ngày kia
Khác chi kẻ đời lọc lừa, duyên tình trớ trêu
Em hãy âm thầm giã từ
Cuộc đời vàng son, tìm quên bằng giấc ngủ vùi
Đừng hỏi vì sao tôi yêu đóa hoa phù dung
Sớm nở tối đã mau phai tàn
Vườn xuân tươi thắm quá, sao đã mau phôi pha
Người em thương mến quá, ai nỡ gieo bẽ bàng
Thì ra tạo hóa muốn cho em mang trên đời
Phù dung, hoa kia sớm nở tối tàn