Em là con gái nhà quê
Còn anh là trai thành phố
Dẫu bước đi chung đường
Nhưng lòng em nào dám thương
Sợ rồi tình đó vấn vương
Bởi em thân phận con gái
Khi đã lỡ yêu ai rồi
Làm sao dám nói người ơi.
Vừa gặp em đây anh ngỡ như mình đã quen nhau
Lâu thật lâu từ muôn kiếp trước
Từ ánh mắt đến đôi môi ngưng tóc mây buông dài
Làm lòng anh đây yêu ngất ngây yêu nồng say.
Bằng lòng đi em anh về đưa ba má xuống liền
Nhà em vách lá mái tranh làm sao biểu xứng
Hai đứa mình thương thì đâu tính toán chi nhà cửa sang hèn
Em sẽ là dâu giỏi giang anh sẽ là chàng rể ngoan hiền.