Anh bỏ đi không phải anh vong tình
Vì anh thấy mình không xứng lứa vừa đôi
Đời anh mồ côi không cửa không nhà
Ba má em thương tình đùm bọc mấy năm nay.
Hai đứa yêu đâu phải anh tham giàu
Cùng chung mái nhà nên sớm tối gần nhau
Nào ngờ đâu con tim đã khắc sâu bóng hình
Nên anh mới tỏ tình, lời yêu em thiết tha.
[ĐK:]
Sợ rồi mẹ cha hay biết chuyện hai đứa mình
Phận nghèo cút côi sao dám mộng mơ lứa đôi
Đường tình chia phôi anh chấp nhận đau đớn lòng
Giờ mình cách xa năm tháng dài cũng sẽ qua.
Đừng buồn em ơi khi giấc mộng xưa chẳng thành
Vì mình có duyên nhưng chẳng nợ giường lứa đôi
Thì đành chia phôi anh lỗi hẹn em kiếp này
Nợ tình trót vay xin trả lại nhau kiếp mai.