Đi vào đời từ thủa ấu biết đâu nơi dừng,
Nhạt nhòa hai câu mẹ mơi đường dài ai đưa lối
Bước chân còn non mồ côi đói rách bên đường
từng gia đình quây quần ngồi bên bàn cơm chiều
xót xa người em sống bơ vơ.
Mình em tôi lặng thinh khóc âm thầm
Nơi bờ hiên lạnh vắng
Và quanh em tình thương như những giấc mơ.
Xin giấc mơ nào xoa nỗi đau trong lòng nhỏ bé của em tôi
Khi một ngày dần trôi xuống phố
Phố khuya lên đèn còn lại em tôi
ngồi nghe từng giọt mồ hôi thấm ướt trên bờ vai tôi cho kiếp sống không nhà.
Từng gia đình quây quần ngồi bên bàn cơm chiều xót xa người em sống bơ vơ.
Mặc cho bờ vai gầy ngồi ướt trong mưa dầm
Người đi ngang qua có nghe lòng em
Chuyện vui buồn bên đời là bát cơm bên đường
Và những giấc mơ gia đình nhỏ bé của em tôi