[Cuối Trời Đợi Mong]
Bóng trăng đã lặng mà anh vẫn ngồi
Nơi mình ngày xưa hai đứa bên nhau
Tình đầu trao nhau thuở ấy
Có còn nguyên vẹn không em
Hay là sao đã thay ngôi.
Đếm bao kỷ niệm làm anh nhớ hoài
Áo màu tinh yêu em đã cho anh
Giờ này không đâu còn nữa
Bóng người khuất dạng tâm hơi
Ôi buồn thương mấy cho nguôi.
[ĐK:]
Xuân qua hạ tới biết người có về chung đôi
Hay là em đã quên rồi
Cho tình mình đơn côi
Giờ đây trông đêm trăng lạnh lẽo
Em như mây đầu núi
Anh cuối trời đợi mong.
Biết duyên lỡ rồi mà anh vẫn chờ
Tháng ngày vội qua như nước trôi xuôi
Thuyền tình không chung một bến
Nhớ lại khoảng thời gian xưa
Hai người ôm mối hận lòng.
[Vùng Lá Me Bay]
Nhìn lá me bay nhớ kỷ niệm hai chúng mình
Ngày đó quen nhau vương chút tình trên tóc mây
Đôi mắt thơ ngây, hoa nắng ươm đầy
Đẹp tựa như lá me bay nên tình anh trót vay.
Ngày đó yêu nhau chúng ta thường qua lối này
Từng lá me bay vương gót hài hoa bướm say
Tơ nắng đơm bông, trên má em hồng
Đẹp tựa như lá me rơi khung trời xanh ước mơ.
Ta xa nhau
Lúc hè về rơi xác phượng buồn
Nẻo thành đô khói ngập trời
Vùng luyến thương ơi.
Mùa thu dâng cao
Biết là người yêu đang mong
Xin hiểu giùm
Lửa còn đốt cháy quê hương.
Giờ đã xa nhau những kỷ niệm xin vẫy chào
Vùng lá me bay năm tháng dài thương nhớ ai
Em cố quên đi, thương nhớ làm gì
Tình mình như lá me rơi trên dòng xuôi biển khơi.