Có thoáng chút gió vuốt ve làn tóc, gọi tình khi nắng phai
Năm xưa nơi đây, tình em đã trao
quá êm ấm, nên tình nhớ mãi.
Năm xưa nơi đây ai hôn, nụ hôn thiết tha trên môi nồng nàn
Sợ chiều mau hết, cố níu chút nắng yếu ớt, nhưng chiều vẫn tàn.
Có thoáng chút gió, vuốt ve làn tóc, gợi từng cơn nhớ nhung
Môi hôn năm xưa, là những vết roi
lúc duyên đã không, mộng chờ nhau nữa.
Em cô đơn đi lang thang, dạo trên lối xưa, đôi chân ngỡ ngàng
Chiều thì đang xuống, gió vẫn vuốt khẽ mái tóc, nhưng tình đã tàn.
Bàn chân ngơ ngác, em bước trên những xác lá khô cuối thu
Nghe hồn em bơ vơ, rã rời đôi chân nhớ
Bàn tay băng giá, em với lên hứng những cánh hoa sắp rơi
Nghe lòng em thương xót kiếp hoa.
Đang rưng rưng khóc, trái tim cô quạnh
Thì chiều rơi xuống, cánh hoa mỏng manh
Bỗng nhớ mối tình đẹp không thành
Tiếc mãi mối tình đẹp không thành.