Em tự ngàn xưa chuyển bước về
Thuyền trao sóng mắt dẫn trăng đi
Những giòng chữ lạ buồn không nói
Vết lửa bay dài giấc ngủ mê.
Em đến mong manh vóc ngọc chìm
Tàn canh hồn nhập bóng trăng im
Ta van từng đoá sao thuỳ lệ
Nghe ý thơ sầu vút cánh chim.
Hỡi em! Hồn chuyển kiếp về đâu
Hoá thân theo gót giầy mê hoặc
Lòng ta dâng hiến ngôi em nữ chúa sầu
Lời ca không xoá bốn phía thời gian phai nhoà.
Em với ta chung một hạn kỳ
Chìm sâu giấc mộng xưa
Một chiều huyễn hoặc chiều thần giao
Mắt xanh em đến như mầu khói
Lắng tiếng xuân cười chết mỗi đêm.
Chết giữa mùa xuân giữa cuộc đời
Tên em còn đượm ngát vành môi
Lung linh sao rụng mưa hàng chữ
Mái tóc còn vương chút hồn tôi.