Tôi muốn nói với em, tôi muốn nói với em
Những em bé Việt Nam
Tôi muốn nói với em, tôi muốn nói với em
Những em bé Việt Nam đang sống khắp bốn phương
Nghe nhắc tới cố hương thấy lòng vẫn chạnh buồn
Dù Việt Nam có khi chỉ còn
Là bóng dáng héo mòn lắt lay trong hồn
Giống như ngọn đèn mờ sương
Nhưng vẫn muốn sáng lên như tiếng nói đã quên
Tiếng mẹ tiếng Việt Nam rơi mãi xuống đáy tim
Trong những lúc vắng im
Giữa một lúc ngủ ngon
Len giữa đám khói hương hay lúc nắng mới lên
Soi vàng trên lưng thềm
Chợt reo lên tiếng ngân êm đềm
Giọt nước cũng nhớ nguồn, lá không quên rừng
Chắc em sẽ còn nhớ lại Việt Nam
Tôi muốn nói với em
Về những tháng năm Tổ quốc ta nhục nhằn
Người phơi người trên đau thương
Dạy trẻ thơ thù oán
Sợ nhau hơn bão trời cướp biển
Em có biết sao không
Người mơ ước ly tan
Tôi muốn nói với em, tôi muốn nói với em
Những em bé Việt Nam
Tôi muốn nhắc với em, tôi muốn khóc với em
Cho còn chút tình chung
Ôi đất nước chúng ta
Đã có lúc giống như lũ quỷ ma đưa đường
Nào người cùng núi sông thề nguyền
Chạy hết lúc đắm thuyền
Đá bia cũng mòn
Nhắc chi một lời thề suông
Tôi muốn nói với em, tôi muốn nói với em
Những em bé Việt Nam
Mai mốt sẽ lớn khôn
Đôi lúc có nhớ tên, tên mình tên Việt Nam
Em có muốn viếng thăm hay cứu giúp cố hương
Dẫu lòng không nợ nần
Một người đang chết trong âm thầm
Chỉ muốn nhắc khẽ rằng
Hãy soi lại hồn, hãy nghe lại lòng…
Có thật lòng không