Đợi người về về đông thật đông
Ta kết rơm sửa lại mái nhà
Nhà của ta bỏ phế bao năm
(Nhà của ta bỏ phế bao năm).
Đợi người về trong đêm rét mướt
Đốt cây khô ngồi sát bên nhau
Sẽ không lạnh khi trời lập đông
(Sẽ không lạnh khi trời lập đông).
Người ra đi bao năm miệt mài
Người ở nơi quê xưa đợi mong
Từng đêm miên trường nghe gió hú
(Từng đêm miên trường nghe gió hú).
Núi non ngàn trùng trùng điệp điệp
Gió mây chiều còn lạnh lùng trôi
Cách chia này còn dài người ơi
(Cách chia này còn dài người ơi).
Ngày người đi gió mưa tơi bời
Tiễn người ra sân ga chiều vắng
Ngày người đi có tôi lẻ loi
Đứng nhìn theo chuyến tàu dần trôi
(Đứng nhìn theo chuyến tàu dần trôi).
Đường càng dài người đi càng xa
Ta vắng nhau đã gần nửa đời
Nhìn lại nhau càng thấy xanh rêu
(Nhìn lại nhau càng thấy xanh rêu).
Mùa hạ về trong cơn nắng cháy
Đất run run rạn nứt đôi môi
Áo anh nhuộm bao giọt mồ hôi
Mùa thu sang heo may thật buồn
Trời đổ mưa lê thê ngày đêm
Nằm co ro dài thêm nỗi nhớ
(Nằm co ro dài thêm nỗi nhớ).
Gió đông về lạnh lùng một mình
Chén cơm chiều nguội nguội ỉ ôi
Gối chăn cũng phiền muộn lẻ loi
(Gối chăn cũng phiền muộn lẻ loi).
Từng nụ mai đón xuân đã về
Những ngày xuân xa nhau buồn quá
Quà ngày xuân bánh ngon thì thơm
Vắng người thương bánh thơm chẳng ngon
(Vắng người thương bánh thơm chẳng ngon).
Ngày người về đường xưa nở hoa
Đêm sáng trăng chung ngụm nước trà
Ngồi kể nghe chuyện cũ năm qua
(Ngồi kể nghe chuyện cũ năm qua).
Ngày người về chân đi guốc gỗ
Thắt lưng xanh mặc áo the nâu
Giữ nguyên vẹn gia tộc nhà ta
(Giữ nguyên vẹn gia tộc nhà ta).
Buồng cau xanh vẫn tươi lại ngọt
Bà mẹ vui quên đi già nua
Từ lâu vẫn còn chiếc áo vá
(Từ lâu vẫn còn chiếc áo vá).
Má em hồng từ ngày nhỏ dại
Lớn khôn dần ngày càng đẹp thêm
Sẽ theo chồng làm người vợ ngoan
(Sẽ theo chồng làm người vợ ngoan).
Đợi người bao tháng năm mỏi mòn
Vẫn biền biệt tin thư từ đấy
Người đợi vẫn sắt son chờ trông
Biết người xưa có trở về không?
(Biết người xưa có trở về không?)