Em chớm tuổi mộng mơ yêu thầm anh nghệ sĩ
Em mắt tựa thần tiên tên vốn loài hoa xinh
Trai cả làng si mê xin hoài tim nhỏ bé
Nhưng lỡ nàng đem trao trao đến người không xin.
Là lan cho anh con tim cho hết con tim
Là lan cho anh đam mê cho hết đam mê
Là lan cho anh đêm thương đêm nhớ đêm mong
Cho quá lên đau đau quá tương tư.
Là lan yêu anh như yêu yêu bướm yêu hoa
Là lan yêu anh như yêu yêu gió yêu trăng
Là lan yêu anh như yêu hơi thở mong manh
Yêu quá lên anh anh mới không yêu.
Cho đến ngày lập đông vô tình anh nghệ sĩ
Đi cưới vợ cao sang đâu biết người tên lan
Trai khắp làng cười chê lan trèo cao bị té
Mang nỗi niềm riêng tư em bỏ làng ra đi.
Trái tim trinh nữ khi yêu gom góp đem cho
Trái tim trinh nữ khi yêu không đắn không đo
Trái tim trinh nữ khi yêu tha thiết hơn thơ
Tha thiết hơn thơ nên mới bơ vơ.
Trái tim trinh nữ khi yêu không dối không gian
Trái tim trinh nữ khi yêu không khóc không than
Trái tim trinh nữ khi yêu không tính không toan
Không tính không toan nên mới lặng thầm.
Em bỏ làng đi xa tưởng tìm vui tình mới
Đâu có ngờ non cao em sống đời ni cô
Trong tiếng mõ câu kinh thôn làng quên chuyện cũ
Tu nếu mà dễ quên ai cũng là ni cô.
Ni cô, ni cô đi tu không sớm phôi pha
Ni cô, ni cô đi tu cho nỗi đau qua
Ni cô, ni cô đi tu tu để mau quên
Tủ để con tim khép cửa phòng bà.
Ni cô, ni cô đi tu tu thấy quên chưa
Ni cô, ni cô đi tu tu chắc quên chưa
Ni cô, ni cô đi tu tu đã quên chưa
Tu đã quên chưa hay vẫn chưa quên.
Khi tiết trời lạnh đông có người nâu sòng áo
Mi khép chặt thiên thu phong kín nỗi riêng tư
Em chết ngày mười lăm trăng rằm treo cành lá
Trăng thấy nàng đơn côi trăng cũng buồn chơi vơi.