Ngàn cánh lá vàng xao xác dần thu
Chiều vương khói sương lờ lững bên những chiều mai
Ngọn gió thu về lạnh lùng bờ vai
Nhìn chiếc lá rơi nghe lòng tôi vời vời
Nụ cười chưa thắm giọt lệ đã mau rơi.
Dù bao lưu luyến người cũng đi thôi
Có con chim nhỏ buồn im tiếng hót
Có tôi giữa đời nghe những quạnh hiu
Trời làm cơn gió để sợi gần tôi
Trời làm vạt nắng để không úa phai.
Trời nằm trên lá đậu những môi em
Để tôi thấy tim mình yêu mình
Trời làm mùa thu đề vàng lá tươi
Trời làm núi sông để tình cách chia
Trời làm giông bão dạt trôi đôi nơi.
Để tôi nghe trái tim mình giã rời
Nhặt chiếc lá vàng lòng buồn ngẩn ngơ
Người yêu dấu ơi đợi đến bao lâu
Người vắng xa rồi rừng chiều điều hiu
Về trên nối xưa mộ bóng tiêu điều.