Em cũng chỉ mang tên «loài hoa dại»
Phận thấp hèn đâu sánh lại hồng nhung
Chẳng dám mơ ngày hạnh phúc tương phùng
Đành ấp ủ mối tình chung thầm lặng
Năm tháng rộng phai tàn theo mưa nắng
Luôn âm thầm gánh nặng nỗi niềm riêng
Giữa gió giông vẫn sừng sững như kiềng
Nào khuất phục hay chao nghiêng gãy đỗ
Mãi lặng lẽ đứng yên hoài một chỗ
Mặc bao người cuốc bộ dẫm đạp lên
Bao mùa trôi cũng nảy nở vững bền
Dẫu trần thế lãng quên « loài hoa dại»
Nhưng cuộc sống cứ êm đềm giăng trải
Những nghĩa ân cùng ngang trái cuộc đời
Rồi duyên nồng với trắc trở chơi vơi
Ôm quạnh quẽ một thời « loài hoa dại».
25/8/2018