Ôi một bài thơ lệ mấy dòng
Mấy dòng thơ lệ hóa con sông
Em bơi thuyền nhỏ đùa con sóng
Vớt bọt bèo xem những mảnh lòng.
Những mảnh lòng anh em ghép lại
Thấy gì lạnh buốt bóng trăng trong
Ngày xưa Lý Bạch ôm trăng chết
Trăng nhớ người thơ khóc dưới sông.
Trăng nhớ người thơ em chẳng nhớ
Nên thơ anh lạnh đến vô cùng
Thôi em đừng vớt bèo chi nữa
Mà ngó tay thon tím móng hồng.
Để mặc thơ anh tan với sóng
Để buồn anh trải kín con sông
Em ơi thơ đó là thơ lệ
Em có bao giờ đọc nó không?