Người ta
chẳng thiết tha tình nghĩa
Bởi vì
còn mãi bận hơn thua
Đắm chìm
trong tính toan tranh giành
Để rồi
quên mất ta ngày ấy.
Người đi
là thoát ra một kiếp
Còn người
thì ở lại bôn ba
Kiếp người
ta có bao nhiêu ngày.
Kiếp này
hãy sống thật an nhiên.
Ta thấy đời đảo điên
Cứ ngồi rồi xỏ xiên
Kẻ gọi Tiên gọi Phật
Đời đang dần tha hóa
mãi lo chuyện thiên hạ
mà quên
mình cũng khác gì người ta.
Đôi khi đắm chìm
trong oán hận
Làm con người
không còn đường ra
Làm khơi dậy
tâm ác tâm ma.
Mộ xanh
nằm đó không người ngó
Rồi mình
cũng giống mộ xanh kia
Thế thì
phải sống cho đẹp đời
Cớ gì
phải chuốc bao phiền não
Người vui
vì thấy ta gục ngã
Đời mà
thôi trách làm chi đâu
Hãy dành
tất cả cho gia đình
Chứ đừng
cứ mãi bận hơn thua.