Em có nghe thu về xôn xao cây gọi lá
Dưới mái hiên, bức tường xanh rêu đã nhoà
Thì thầm mưa rơi ôm giọt nắng
Thẹn thùng như em đã yêu rồi
Phút mong chờ, chút ban đầu khờ dại.
Mơ em là mây anh là gió
Phút đùa bay đến chân trời
Có anh và em, nhìn nhau ta nói cười, sánh đôi
Về với con đường ta đã quen thuộc
Về với những khoảng trời anh.
[ĐK:]
Em, bờ vai ấy anh đã ngủ say
Với anh, em như còn đây
Với anh, em như rất gần
Hoàng hôn kia ngày em đã xa.
Quãng đường vắng hai người từng có
Dặn lòng anh không dám nói
Nói yêu em rất nhiều, nói yêu em rất nhiều.
Đêm mình anh cuối con đường
Mưa ngày mai có hai người
Cùng nhau về với ngày dài thơ mộng.