Mây chiều bảng lảng soi bóng nước
Một chiếc thuyền nan vội vã trở về
Sông Lam một dải xanh như ngọc
Vời vợi mắt ai buồn tái tê
Xa xa mây phủ non Hồng Lĩnh
Đá vàng hoa cải nở bên sông
Câu hát giận thương vương sóng nước
Đò đầy đò phải sang sông
Đến duyên em đi lấy chồng
Đôi mắt người thương nghiêng vành nón
Giận hờn chi rứa bến sông buồn.
Anh nỏ ngỏ lời em chờ đợi sớm hôm
Vì hoa đến thì, thì hoa phải nở
Em xuống bến đò em về bên nớ
Nước mắt nhạt nhòa theo mái chèo buông
Từ độ chia tay anh phiêu bạt muôn phương
Nay trở về quê đò gác bến rồi
Nghe câu ví dặm người ơi!
Sương chiều ướt lạnh dòng trôi
Sông Lam xanh biếc đôi bờ
Mà anh lỡ hẹn chuyến đò sang ngang
Sông Lam bên lở bên bồi
Mà anh lỡ hẹn với người anh thương.