Miên man bao nhớ thương trong màn đêm lung linh khói sương
Gió lay nhẹ từng cành lá khô hiu hắt bên đường
Nao nao đôi bước chân khi về ngang qua nơi quán thân
Chôn đi bao kỷ niệm dấu yêu khi ta hẹn nhau.
Bao năm qua ta đã sống trong thiên đàng đầy vơi nuớc mắt
Có những phút tuyệt vời để quên đớn đau
Nhưng nay quên bão giông vùi tắt đi bao khát vọng
Đời ngăn cách rồi mình xa mãi thôi.
Ôi xa nhau cũng hay ta được quên thêm đắng cay
Nỗi đau nào rồi cũng biến tan khi đã ngập tràn
Em xin trong kiếp sau ta được gần nhau trong tinh tú cao
Thế gian riêng dành những ai đầy lòng nhân ái.