1. Khi mặt trời mọc sương tan mây bay nỗi sầu
Khi một màu buồn chân mây em đứng nơi đây
Trông về nghìn phương xa phương xa vời vợi
Ôi một màu buồn chia ly bỗng xót xa đời.
2. Tôi gọi thầm tên em cơn đau chia cùng
Em một đời còn đâu đây thân thế mông lung
Đi nhè nhẹ bên tôi em không lạnh lùng
Thân nằng nặng vai mang bỗng xót xa đời.
[ĐK:]
Tạ ơn chim hót sáng mai trong rừng
Tạ ơn cây trái đã dâng mùi thơm
Trời xanh tôi hái những cơn mộng lành
Bàn chân xưa nhớ phố lăn từ em.
Đời sao bỗng nhớ giấc ru trưa nồng
Lời ru âu yếm bé thơ nằm ngoan
Nhịp đưa theo võng lớn khôn theo đời
Là chân quá vãng cách xa ngàn năm.
3. Tay cầm nhẹ bàn tay em hoa kia chưa nở
Sương từng giọt buồn long lanh làm ướt tóc xanh
Sông cạn nguồn từ lâu nay nên mong mưa về
Chim một đường dài u mê lỡ quên câu thề.