Đêm lặng im trời buông gió về
Ta lặng nghe lòng những tiếc nuối
Bóng đêm quạnh hiu chiếm tim ta nỗi bao la.
Trong màn đêm màn sương xuống lạnh
Nỗi cô đơn tràn dâng năm canh
Cỏ cây điều hiu tiếng đêm kêu than
Như côn trùng miên man.
[ĐK:]
Trở về trong ta bao nhiêu dĩ vãng xa xôi
Ngày nào ước mơ uyên ương chắp cánh muôn nơi
Em nơi phiêu lãng xin hãy ghé đây
Đôi ta thêm ngất ngây chuyện tình xưa.