Người Thương Binh Việt Nam ! Non sông nợ ơn người
Người Thương Binh Việt Nam ! Giữa quê người tôi hát tên anh
Xin viết những vần thơ, về người thương binh, phương Nam
Xin hát, khúc ngợi ca, về người đồng đội, năm nào
Từ khi, quê hương, chinh chiến, anh lên đường – theo tiếng núi sông
Liều thân, ra nơi quan tái, lấy máu đào, tô thắm, sử xanh
Từ thân, chinh nhân, hoang phế, các anh người, chiến sĩ vô danh, trở về..
Bao, chiến tích, liệt oanh, còn hằn sâu, trơ hốc mắt
Trong bóng tối nghiệt oan, gậy là kiếm, chống giữa trời
Vòng xe lăn, theo cơm áo, tiếng hát khàn, thay “Khúc Xuất Quân”
Tàn y, phai theo, năm tháng, những huyết lệ, oan trái, xót xa
Ngưới thương binh, đã mất nước, vẫn âm thầm, cay đắng hiên ngang, làm NGƯỜI
Người Thương Binh Việt Nam ! Non sông, nợ ơn người
Người Thương Binh Việt Nam !Tổ Quốc, nhớ công anh
Người Thương Binh Việt Nam !chúng tôi, vẫn nhớ người
Người Thương Binh Việt Nam ! Giữa quê người, tôi vẫn nhớ anh
Người Thương Binh Việt Nam ! Giữa quê người, tôi hát tên anh.