Anh mời em về vùng quê anh lớn khôn
Nơi có con kênh, có đàn trâu, lũy tre già
Nơi mỗi buổi chiều anh thả diều trên bờ đê
Có ông lái đò vẫn mệt mài ngày đêm đưa khách.
Anh mời em về vùng quê xem lúa chín thơm
Bên mái nhà tranh thoáng xa xa khói lam chiều
Có người mẹ già đã tảo tần qua nhiều năm
Để anh bây giờ được vươn tới những bến bờ…
Quê hương anh … nép bên dòng sông nhỏ
Mái lá nghèo đơn sơ mà đẹp giống như thơ
Bữa cơm trưa chỉ dưa cà mắm muối
Mộc mạc chẳng kiêu sa mà hơn cả ngọc ngà
Ngang dọc đất trời bàn chân anh đi khắp nơi
Nhưng có nơi đâu sánh bằng quê hương của mình
Rong ruổi cả đời ta lại về nơi làng quê
Như cha và mẹ quê hương chỉ một trên đời…