Tác giả: Thơ Hồ Tịnh Văn & Nhạc Nguyễn Từ
Xuôi dòng Lam Giang nghe câu hò ví, nối bờ yêu thương thấm đậm trang Kiều, nguyễn Du ơi sao nặng lòng đến thế, xứ Nghệ quê mình ôi yêu quá là yêu... Em về Lam Giang theo câu hò ví, dưới thuyền sóng vỗ tiếng mẹ ru.
Tác giả: Thơ Hồ Tịnh Văn & Nhạc Nguyễn Từ
Từ ngày có cô em bé nhỏ, mắt long lanh cửa sổ làm quen, rồi em nói đôi câu ngượng ngịu, anh mĩm cười " duyên quá là duyên"... Rồi anh nói anh hay hờn giận, em thấy anh nào có giận ai, và anh nói anh thương thương bé, khúc.
Tác giả: Thơ Hồ Tịnh Văn & Nhạc Nguyễn Từ
Em hãy về Hà Nội nhớ, chiều hoàng hôn mong manh nỗi buồn, em hãy về Hà Nội thu, tiếng chuông chùa vang trong gió, em hãy về Hà Nội nắng, thành cổ rêu phong vẫn xanh kỹ niệm, em hãy về Hà Nội mưa, đợi em về thu tím vẫn chờ.
Tác giả: Thơ Hồ Tịnh Văn & Nhạc Nguyễn Từ
Từng giây ta bên nhau không gian tưởng như lắng đọng, và thời gian trôi nhưng không gian lắng trong giấc mộng, đã bao lần mình bên nhau, quấn quít trong nụ hôn sâu, và đắm say trong vòng tay dịu dàng... Nhẹ nhàng trao.
Tác giả: Thơ Hồ Tịnh Văn & Nhạc Nguyễn Từ
Bây chừ, Huế có nhớ ai, còn ta... nhớ Huế khôn khuây, huế như tiếng vọng đất trời, hồn thiêng vẫn ở cửa thiền, đêm qua sương lạnh ngoài hiên, tiếng ru ơi hời không gian vắng người... Ta chừ nhung nhớ Huế xưa, hồn mơ đến.
Tác giả: Thơ Hồ Tịnh Văn & Nhạc Nguyễn Từ
Sinh ra, sinh ra cái kiếp đàn bà, khiến cho người khác cứ sà vào ghen, thói đời là thói nhỏ nhen. Người ghen kẻ ghét lên men mấy đời... Sinh ra, sinh ra cái kiếp đàn bà, lại thêm nhan sắc, rõ khổ cái thân tôi, tại sinh.