Xuôi dòng Lam Giang nghe câu hò ví, nối bờ yêu thương thấm đậm trang Kiều,
Nguyễn Du ơi sao nặng lòng đến thế, xứ Nghệ quê mình ôi yêu quá là yêu...
Em về Lam Giang theo câu hò ví, dưới thuyền sóng vỗ tiếng mẹ ru hời,
làm sao quên mà bồi hồi đến thế, để trọn đời thương lắm quê ơi...
Làm sao anh quên điệu hò, câu ví, quên con đò xưa tiễn anh đi,
làm sao quên tóc dài trong gió, mắt lệ cho người trước lúc ra đi...
Và hôm nay cũng trên dòng sông ấy, quê hương mình đã lắm đổi thay,
vườn cây xanh đơm nhiều hoa trái, câu ví giặm rộn rã đêm ngày...
Em về Lam Giang ( cho ) anh theo về nhé, tiếng mẹ đong đưa ví giặm ân tình,
dòng sông nuôi bao đời khôn lớn, khúc nhạc êm đềm yêu quá sông ơi...
Ví giặm ân tình yêu lắm quê ơi...