Nhìn em khóc lòng rất đau, cũng không nói ra nên lời, vì đời anh ai biết được chúng ta sẽ xa nhau từ đây, cho con tim anh một lý do, đưa em đi đến cuối chân trời, từ đầu ta vốn không là của nhau,
Chẳng ai hiểu được nỗi đau, khắc sâu trái tim nơi này, vì người mê chốn nồng sắc hương vốn không phai, sương ban mai nơi vẫn có anh, dẫu con tim có chết trăm lần,
Thì vẫn mãi cứ yêu như chưa từng yêu
Và rồi một mai em buông tay anh, đắng cay sẽ theo anh hoài, đừng quên câu yêu khi xưa, hoá ra yêu thương đã lầm lỡ,
Chuyện tình mình tan trong cơn hư vô
Khói sương trắng bay mịt mờ
Tự hỏi lòng này sẽ yêu đến bao giờ