Tác giả: HẠO VŨ
Ta là ai? Hay ai là ta đây? Trong cơn say ta thấy mình lắt lay. Tấm thân gày đày đoạ trốn phong trần. Chẳng còn chút vui, chẳng còn lưu luyến. Nơi nhân gian, bụi nhuốm đường trường. Đời là khổ đau, đời là mộng.
Tác giả: HẠO VŨ
Ngày anh về quê đôi ta từng hẹn thề. Bên ánh trăng khuê,đôi ta nói chuyện phu thê. Rồi thời gian qua em đã quên ân tình ngày nào. Chẳng còn mong nhớ,mỗi khi buồn đêm mưa. Em hỡi em, xa vắng từ lâu rồi.
Tác giả: HẠO VŨ
Một khoảng lặng đời tôi. Khi em ngồi bên cửa. Ánh trăng như chiếc lược. Trải xuống mái tóc mềm. Vấn vít mà nên thơ. Anh muốn làn môi thơm. Yêu em yêu mãi mãi. Cuộc đời có đổi thay. Mây bay vội qua.
Tác giả: HẠO VŨ
Ôi chao một đóa trà mi. Tuổi em mười tám đẹp xinh bội phần. Nhìn em anh thấy phân vân. Yêu em không nhỉ? tới gần anh đi. Nhìn em như dại như si. Như cuồng như nộ biệt ly bao giờ. Miệng cười môi đậm.
Tác giả: HẠO VŨ
Ngày em xa anh, thu vàng lá rụng rớt bên thềm. Lòng buồn thênh, bước chân anh thẫn thờ. Gió gợi buồn cô đơn, nắng cũng nhạt nhòa thêm. Vương trên cành chiếc lá nhỏ đợi đông. Nghe chiều buốt lên khơi.
Tác giả: HẠO VŨ
Này người tình, đêm nay em về đâu. Đường vắng không người, bóng em héo hắt. Đèn đường cũng tắt, em ơi về đâu. Hỡi người yêu dấu, tháng năm vội vã. Hãy yêu đi, hãy yêu đi, người tình. Quá khứ đắng.
Tác giả: HẠO VŨ
Họa lên tóc em, vầng dương kia sắp tắt. Họa lên môi em, hoàng hôn màu nắng nhạt. Thủa ban đầu, hai đứa mới yêu nhau. Nào hò hẹn, nào yêu đương, quyến luyến. Nào tình tứ , tiếng dương cầm dạo.
Tác giả: HẠO VŨ
Ca sỹ thể hiện: Đoan Trang
Nhớ lại đôi mắt người,in vào tâm trí ta. Họa khuân mặt nàng,khóa chặt vào trong tim. Nếu ngày nào đó ta quên đi hình bóng nàng. Là khi đó ta đã vĩnh viễn về nơi xa. Trên nhân gian đọa đày này, đã.
Tác giả: HẠO VŨ
Thơ Gửi Mẹ. Bao mùa hoa nở rồi tàn. Tóc xanh điểm bạc úa màu thời gian. Mẹ già run rẩy trẻ nan. Lưng còng đời mẹ cõng con tháng ngày. Nắng mưa gió bão lắt lay. Mùa đông khói bếp mắt cay sát gừng. Đắng cay đau khổ mẹ.
Tác giả: HẠO VŨ
Tàn dương...bóng ai đi theo vết chân hoàng hôn. Bỗng nhớ nhung bóng dáng người xưa cũ. Trăm ngàn lưu luyến, tím cả trời yêu thương. Màn đêm... dấu đi bao niềm đau và nước mắt ...cho lòng tôi ngậm.