Ngồi trên taxi chẳng muốn về nhà
Bác tài hỏi tôi đi đến đâu, tôi bảo bác cứ đi thật xa
Chợt vang lên trên radio vài bài hát thật buồn
Có áng mây đen kéo tới mưa trong lòng tôi rơi
Ngàn ngọn đèn xe nối đuôi nhau, dòng người cứ thế trôi thật mau
Có cô nàng ôm phía sau lưng chàng trai mỉm cười
Người người tìm hạnh phúc đời mình còn tôi mãi chìm trong ký ức
Thức giữa đêm tàn tôi lặng nhìn thành phố, nhìn đôi tình nhân hôn nhau
Dưới chân cầu tim tôi nhói đau nước mắt vô thức rơi
Chợt nhận ra mình tủi thân quá lạc bước giữa lòng thành phố
Khóc cũng chẳng ai an ủi đâu, chẳng sao đâu tôi vẫn tốt mà
Vẫn còn người thương tôi trong gương
Ừ thì đau là đau thôi vì nỗi đau là gì đâu
Chẳng mấy khi mình được khóc cứ khóc đi
Giọt nước mắt chẳng gì xấu đừng che giấu đừng sợ đau
Mọi điều rồi sẽ qua mau tự lo cho mình thật tốt
Tự nấu ăn tự mua thuốc tự đắp chăn tự phải thức trước 6 giờ
Phải tập quen dần khôn lớn, phải tập quen dần cô đơn
Và tập quên những thói quen xưa
Còn người thương tôi mỗi đêm trong gương