Hoa đăng như tựa đưa lối, sương phủ mờ đêm tối
Ta gặp nhau trong tiết đông vừa sang
Hương em hòa làn gió ngát, khiến lòng anh tươi mát
Nhưng dường như là anh và em
Lỡ duyên vì chẳng nói lời thương
Tịch tàng tàng tang tính thương thầm thôi
Chẳng có lẽ duyên ta như áng phù vân
Để đến lúc kết thân anh chắc chắn nói ra
Xa tít nơi chân trời nhưng thật gần em ơi
Ngày thương tháng nhớ năm đợi, sẽ mong được cất lời
Chẳng cần nghiêng nước nghiêng thành
Cần em nghiêng vào vai anh
Lửa với Rơm lâu ngày, thế nào cũng sẽ cháy
Đã đến lúc cho em hay chẳng chịu được nữa rồi
Trăng kia nửa đắp nửa hờ
Gối còn chờ duyên em
Verse 2:
Thương em thương hoài không hết, câu chuyện chẳng hồi kết
Thêu dệt nên những ý thơ với người
Thanh xuân tựa một cơn gió, anh sẽ vẫn ở đó
Để rằng em sẽ chẳng phải hoang phí xuân thì
Chỉ vì anh
Tịch tàng tàng tang tính thương thầm thôi
Chẳng có lẽ duyên ta như áng phù vân
Để đến lúc kết thân anh chắc chắn nói ra
Xa tít nơi chân trời, nhưng thật gần em ơi
Ngày thương tháng nhớ năm đợi sẽ mong được cất lời
Chẳng cần nghiêng nước nghiêng thành
Cần em nghiêng vào vai anh
Lửa với Rơm lâu ngày, thế nào cũng sẽ cháy
Đã đến lúc cho em hay, chẳng chịu được nữa rồi
Trăng kia nửa đắp nửa hờ
Gối còn chờ duyên em