Verse 1:
Em lang thang đi một mình từ tận cuối con ngõ vắng
Kệ đám mây đen trên đỉnh đầu rời bỏ nắng
Bởi cũng muốn khóc và cơn mưa như món quà
Lau đi vết cắn trên đôi môi đang đỏ thắm
Mai em chẳng muốn mình lại phải đi đến trường
Để thay vì học kiến thức lại học né những vết thương
Chẳng cô tiên nào bay từ trong cổ tích ra
Mang tặng em mấy điều ước như thường lệ vào kết chương
Hay là do không xinh xắn, lại còn không cha ?
Nên đời "công bằng" trả lại bão táp phong ba
Bức tranh em vẽ mẹ khoét cái lỗ ngay trước ngực
Khoảng cách từ lập dị tới chọc ghẹo thì không xa nên
Sách và cặp cứ thế lại nát và dập
Dù em đã tức tối khóc chạy mách cô
Mà chẳng giáo án nào nhắc cô biết trước
Chuyện bước ra khỏi cổng thì lũ bạn lại tấp vô
Nên rằng em sợ ngày mai em lại phải đến lớp
Sợ tiếng chuông ra về nói chẳng ai đến đón
Sợ cái tháp "tủi thân" thì cứ mãi đang chọc trời
Bắt đôi chân ngày nào cũng phải leo tận đến chóp
Rồi chợt trong hẻm có tiếng chửi... (M* nó !)
Ai đó lại té khi lội giữa triều cường ?
Nhưng mà chí ít cơn mưa này là dấu hiệu
Tự nhiên ập xuống như vòng tay yêu thương
Rồi...
Hook 1:
Đi lang thang bên trong con ngõ vắng
Kệ đám mây trên đầu rời bỏ nắng
Bởi hạt nước khác gì đâu món quà
Lau vết cắn trên môi em đỏ thắm
Nên lang thang bên trong con ngõ vắng
Kệ đám mây trên đầu rời bỏ nắng
Bởi hạt nước khác gì đâu món quà dù...
Phẫn nộ còn đó trên môi đang đỏ thắm
Verse 2:
Ông lang thang đi một mình từ tận cuối con ngõ vắng
Kệ đám mây đen trên đỉnh đầu rời bỏ nắng
Ông không thể khóc vì "cái tôi" ông đã già...
Chỉ biết cắn môi cho vệt máu kia đỏ thắm
Mai ông chẳng muốn mình lại đẩy xe bán dạo
Đi cho hết Hoàng Văn Thụ hay ngã ba Phan Đăng Lưu
Nhưng cũng chẳng muốn đứa cháu gái mình trên trường
Bị nhắc nhở mãi kỳ hạn đóng tiền học phí bán trú
Bởi từ cái lúc nó còn trong nôi
Đâu ai bên cạnh chỉ có mỗi mình ông thôi
Mẹ nó bỏ theo người khác, ba nó thì cưới vợ mới
Trái tim chung nhà mà chung thủy rong chơi ?
Nên ông cạch luôn mặt họ mỗi năm
Cúp máy khi họ gọi điện về hỏi thăm
Không muốn đứa cháu gái của mình phải lắng tai nghe mấy "dấu hiệu"
Mượn danh nghĩa “yêu thương” mà xa hơn cõi âm
Nên dù ông sợ chiều nay ông còn chưa bán hết
Sợ đôi chân kêu gào :"Sao giờ còn ráng lết ?"
Mà nếu như tương lai đứa cháu của ông rạng ngời
Thì hơi thở cuối cùng này vẫn còn xứng đáng phết
Rồi chợt cửa miệng ông chửi đổng: "M* nó !"
Đôi chân lại vấp té ngã giữa triều cường
Nhưng vừa kịp lúc cô bé kia chạy lại
Và tự nhiên con hẻm “nhấp nháy” những yêu thương
Dù...
Hook 2:
Đi lang thang bên trong con ngõ vắng
Kệ đám mây trên đầu rời bỏ nắng
Bởi hạt nước khác gì đâu món quà
Lau vết cắn trên môi ông đỏ thắm
Nên lang thang bên trong ngõ vắng
Kệ đám mây trên đầu rời bỏ nắng
Bởi hạt nước khác gì đâu món quà dù...
Phẫn nộ còn đó trên môi đang đỏ thắm
Outro:
Người ta vẫn tưởng khi một ai đó gặp nạn người khác sẽ tới cứu
Rồi tiếng còi báo động của chiếc xe mang đèn đỏ
Còn phải chờ họ Live stream cả tiếng sau mới hú
Nếu như một ngày ta sợ hãi sinh vật khác ngoài hành tinh
Thì hiển nhiên điều đó chắc cũng không sai
Bởi tận sâu thẳm ta nghĩ rằng họ sẽ ngược đãi chúng ta
Như cách ta vẫn đối xử với đồng loại.