Verse 1:
Lại ngân nga trên ban công, ngay Phan Văn Hân
Đưa tay trông theo mấy cánh chim đang tung bay
Đâu còn ai bên trong nhà, tay ôm micro
Turn this whole slum into a live show
Mẹ tao lên đồ xuống phố vào lúc 8h30
Gặp gỡ mấy ông bạn ở bên hẻm 35
Giờ ngày nào cũng như thôi nôi với đám hỏi
Bia rượu là giải pháp khi tuổi tác ghé qua thăm
u cũng là cách để tạm thời
Quên đi cái sân ga ký ức không lối thoát
Ngày đó cướp mất khỏi mẹ tao người bạn đời
Trên những chuyến tàu mang nghiện ngập thối nát
Tao phải từng sợ đống rác nhà mình vào cuối chiều
Lỏm ngỏm dị vật ống trụ đầu nhọn hoắt
Mang cơn ảo ảnh lơ lửng không hình hài
Đưa ba tao lên phường hai tay đeo còng sắt
Yeah tao thấy nó bàn tán từng câu chuyện về tao
Cách mà tao được đề cao vì những gì tao đã trải
Như biết rõ nhà tao, cách ba tao vào nhà lao
Mẹ tao sống với người khác, gọi là chồng thì chả phải
Nó biết gì quá khứ của thằng mắt kính thư sinh
Bị đuổi 1 năm cấp 2 trường Phú Mỹ
Trễ hạn tiền học trong cái lớp toàn nhà giàu
Đưa phẫn nộ vào từng cú đấm khi bị phân biệt từng cử chỉ
Tụi nó có thể nào biết
Trên ban công Phan Văn Hân, tao thấy từng thằng bạn chỉ có chết mới chuyển vận
'Kẹt trong khu phố' nơi công bằng là trò đùa
Được kẻ giàu nghĩ ra để kẻ nghèo thiển cận
Nên là cánh chim duy nhất sót lại của Bình Thạnh
Bay trên cột đèn phường 17 đứt bóng
Mang theo lời hứa với những người ra đi
Sẽ không bao giờ để tương lai và cái nghèo nàn này nhất thống
Nếu mày đưa tao Micro
Cho tao trở thành Lower
Trên ban công và "ayo"
Khi tuổi trẻ đang câu giờ...
Melody:
Lại đơn côi trong mấy đêm ban công
Nhìn thời gian đang xé nát linh hồn
Chẳng còn gì nên tao lại hát lên
'Like Shady, everything gonna gonna be alright'
Verse 2:
Nên là, khi tao nghe nó nói tiền bạc không thể đổi được thời gian
Nói tao đừng thốt nhiều lời than
Vì nếu đồng tiền đổi được thời gian
Thì khác nào đang nói mấy đứa giàu sang trong trứng như nó trở nên bất tử
Tao vẫn sẽ trả lời nó: "*** You"
Bởi đôi khi lời đồng cảm đã có sẵn ở trong sách
Nó chỉ cần bỏ thời gian ngồi máy lạnh mà học thuộc hết nội dung
Từng cái gật đầu đôi khi là tiền lẻ
Của lòng trắc ẩn giữa một xã hội chung
Nó chỉ việc thở, hết cả vũ trụ này thấy nó đáng tin
Còn má tao lỡ mang bệnh nặng chỉ biết thắp nhang thay cho kháng sinh
Man, nên tao ghét, khi thời gian tìm tao bắt cóc
Tao ghét 8 tiếng nhìn nó mang theo giả tạo trong từng biểu cảm, sắc vóc
Thằng bạn tao phải trở về với Chúa khi đã chán ghét từng lời trách móc
Thằng công tử thì nhà có gốc, chỉ cần nịnh bợ rồi tập cách khóc
Nên nếu mày muốn tay tao cầm viết để sự thật bay trên ban công
Tao vẫn sẽ nói tao ghét cuộc đời, tao ghét tôn thờ cái giàu sang trọng
Tao là cái thằng nó nói ảo mộng với thứ đam mê không ra nghề ngỗng
Tao nói ít ra tim tao còn sống khi từ công ty bước trở về cổng
Outro:
Và đây là cho từng lời xin lỗi vì con lại đứng trên ban công
Chẳng thể biết khi nào công việc,chuyện học hành này dở dang xong
Để cho những nỗi lo đục khoét vào trái tim như thể vết đạn
Khi ánh sáng trong hai đôi mắt ba và mẹ thì sắp hết hạn
Và đây là cho em lời xin lỗi vì anh lại đứng trên ban công
Chẳng quan tâm em giống cái cách thằng đàn ông mà em đang mong
Khi lại dành tiền bạc cho nhạc thay tất cả bao nhiêu món quà cần tặng
Bởi cái bóng ước vọng anh lại càng dài khi thấy chiều tà dần lặn.