Đèn đã thắt từng dòng người qua lối Bầu trời đen tối càng làm lòng mình đau nhói Bước lên sân khấu khách hôm nay thật đau Mọi người nhìn tôi, tôi cất dòng Tôi đang hát hay đang khóc hay phát yên linh dội Tôi nhìn xuống nơi hàng ghế đầu tiên, tôi nhớ em trong nỗi nhớ truyền miệng Người ta xem xây đàn hết ngân, tiếng vỗ tay không ngừng Tôi chợt nhớ sau đêm diễn đầu tiên, em nói em sắp tự ngăn về tôi Mình bên nhau từng ngày tràn đầy dòng bão Mình lại xa nhau vào một ngày bình yên nhớ là sao Vượt qua tất cả để được một cuộc sống mơ tời Vậy người như tôi không dường có em trong đời Tôi không hát hay bài hát kia vỡ tan đi rồi Tôi nhìn xuống nơi hàng ghế đầu tiên, không có em tôi chẳng muốn hát thêm Khóe mi cây cũng đang vỡ đôi, tôi cũng không nên lời Tôi bật khóc ai cũng nghĩ thẳng điên, nhưng tôi nhớ em khi nàng đã gọi tên Người tôi yêu Nhưng nàng đã gọi tên người tôi yêu Không có em, hàng ghế đầu tiên, không có em � Đèn đã tắt thuần dòng nơi qua lâu Bầu trời đen tối càng làm lòng mình đau nhói