Mỉm cười gạt nước mắt đi mà sống, sông còn chia mấy dòng
Người ta đâu có quan trọng, sao ta chưa thể buông?
Muộn phiền đâu bám theo ta được mãi, đâu thể đau đớn hoài
Bình minh rồi sẽ trở lại, nhân sinh vô thường
Đời cho ta nhìn thấu dù vực sâu thế nào
Lòng người sâu thế nào, vài ba trầу xước có là bao
Ừ thì ai mà chẳng sai, niềm đau ngày xưa hóa khôi hài
Sao phải ngoảnh lại, nhìn lên trời cao sẽ thấy mặt trời
Vạn sự người tính đâu bằng trời tính, thân kia một đời rã rời
Ngày mai dù có lên trời, ta cứ yêu cuộc đời
Oh-oh-oh, oh-oh-oh
Oh-oh, oh-oh
Mỉm cười gạt nước mắt đi mà sống, sông còn chia mấy dòng
Người ta đâu có quan trọng, sao ta chưa thể buông?
Muộn phiền đâu bám theo ta được mãi, đâu thể đau đớn hoài
Bình minh rồi sẽ trở lại, nhân sinh vô thường
Đời cho ta nhìn thấu dù vực sâu thế nào
Lòng người sâu thế nào, vài ba trầу xước có là bao
Ừ thì ai mà chẳng sai, niềm đau ngày xưa hóa khôi hài
Sao phải ngoảnh lại, nhìn lên trời cao sẽ thấy mặt trời
Vạn sự người tính đâu bằng trời tính, thân kia một đời rã rời
Ngày mai dù có lên trời, ta cứ yêu cuộc đời
Ngày mai dù có lên trời, ta mãi yêu, mãi yêu cuộc đời