Rong ruổi đường mây trắng mái đầu
Mộng về gẫy cánh giữa canh thâu
Lá vàng rơi rụng ngoài song cửa
Từng cánh nổi trôi dưới bóng cầu
Nghĩa nặng ngàn thương tình cố xứ
Ơn sâu trăm nhớ mối thu sầu
U hoài khắc khoải bao năm tháng
Xót dạ đầy vơi mãi biển dâu!