Có những ngày bão giông kéo đến,
Những lời trách móc nặng hơn cả mưa rơi.
Ta cứ ngỡ yêu thương là nắm giữ,
Nhưng càng siết chặt, càng dễ xa rời.
Hạnh phúc chẳng đến từ lời hứa hẹn,
Mà từ trái tim biết tự mỉm cười.
Như gió nhẹ nâng diều lên cao vút,
Tự do là cội rễ của yêu thương.
Một hôn nhân không cần phải hoàn hảo,
Chỉ cần trái tim biết hiểu và bao dung.
Khi không kiểm soát, khi không mong đợi,
Ta sẽ thấy bình yên giữa những đổi thay.
Hãy là ánh nắng giữa ngôi nhà nhỏ,
Không đợi ai mang hạnh phúc đến trao tay.
Như dòng sông cứ trôi về phía trước,
Không níu giữ, cũng chẳng cần ép buộc ai.
Hãy là ngọn lửa sưởi ấm khi đông tới,
Không cháy quá gần để khiến nhau tổn thương.
Hôn nhân hòa hợp không do số phận,
Mà từ những người biết tự yêu thương.
Có đôi khi ta quên mất rằng,
Hạnh phúc chẳng phải ai đó mang cho.
Chỉ khi lòng ta tự gieo ánh sáng,
Mọi bóng tối sẽ tự hóa hư vô.
Như chim trời không ràng buộc đôi cánh,
Như hoa nở chẳng đợi ai khen ngợi.
Nếu mỗi người đều tự có niềm vui,
Hôn nhân sẽ là nơi bình yên mãi mãi.
Đừng tìm nắng trong một cơn mưa,
Mà hãy học cách khiêu vũ giữa bão giông.
Đừng mong đêm sẽ biến thành ngày,
Hãy để bóng tối giúp ta hiểu ánh sáng.
Hãy là ánh nắng giữa ngôi nhà nhỏ,
Không đợi ai mang hạnh phúc đến trao tay.
Như dòng sông cứ trôi về phía trước,
Không níu giữ, cũng chẳng cần ép buộc ai.
Hãy là ngọn lửa sưởi ấm khi đông tới,
Không cháy quá gần để khiến nhau tổn thương.
Hôn nhân hòa hợp không do số phận,
Mà từ những người biết tự yêu thương.
Một hôn nhân chẳng cần phải hoàn hảo,
Chỉ cần ta biết vững tâm mà đi.
Như ngọn gió giúp cánh buồm vươn tới,
Tự do là cách giữ nhau mãi bên đời.
Nguồn: Kênh Youtube "Thiền Âm Nhạc"