Mọi người kể những câu chuyện xưa đã trở thành huyền thoại
Và viết nên bao bài ca để ngàn năm hát mãi
Về người mẹ Việt Nam anh hùng đã quên mình
Gạt đi nước mắt tiễn con lên đường
Nỗi đau người ở lại mấy ai hiểu được
Vì trái tim yêu đàn con và yêu đất nước
Người mẹ nào không sót thương con, nhớ thương con
Chờ tin chiến thắng về trong hy vọng
Người mẹ ấy tìm con giữa tiếng reo dân tộc
Người vợ ấy tìm chồng giữa đám đông
Hòa bình đến rồi, sao anh vẫn chưa trở về?
Giữa tiếng cười, mình mẹ rơi nước mắt
Đạn bom đã ngừng bay, những vết thương sâu này
Vẫn âm ỉ ngày đêm làm sao nguôi
Hòa bình đến rồi, sao những đứa con của tôi
Còn ngủ mãi giữa chiến trường thôi?
Một thời chiến tranh qua rồi, mang cả con đi rồi
Chỉ có chim câu gửi về màu xanh chiếc áo
Viên đạn từ muôn hướng ghim vào trái tim mẹ
Mừng cho đất nước và đau cho mình
Người mẹ ấy tìm con giữa tiếng reo dân tộc
Người vợ ấy tìm chồng giữa đám đông
Hòa bình đến rồi, sao anh vẫn chưa trở về?
Giữa tiếng cười, mình mẹ rơi nước mắt
Đạn bom đã ngừng bay, những vết thương sâu này
Vẫn âm ỉ ngày đêm làm sao nguôi
Hòa bình đến rồi, sao những đứa con của tôi
Còn ngủ mãi giữa chiến trường thôi?
Độc lập đổi bằng bao nhiêu xương máu
Hòa bình đổi bằng bao nhiêu nỗi đau
Người mẹ ấy tìm con giữa tiếng reo dân tộc
Người vợ ấy tìm chồng giữa đám đông
Hòa bình đến rồi, sao anh vẫn chưa trở về?
Giữa tiếng cười, mình mẹ rơi nước mắt
Đạn bom đã ngừng bay, những vết thương sâu này
Vẫn âm ỉ ngày đêm làm sao nguôi
Hòa bình đến rồi, sao những đứa con của tôi
Còn ngủ mãi giữa chiến trường thôi?
Còn ngủ mãi giữa chiến trường thôi?
Còn ngủ mãi giữa chiến trường thôi?