Mưa rơi từng giọt như cà phê rơi trên phố
Sài Gòn thở dài qua khói thuốc mờ trôi
Anh qua góc nhỏ mình từng ngồi thân quen
Quán vẫn còn đây mà lòng nghe lạnh tênh
Khói thuốc vòng quanh hương xưa lặng lẽ
Thời gian cũng buồn thương một kẻ đợi quên
Mưa rơi tí tách trên mái tôn già cỗi
Nghe như thì thầm chuyện cũ một thời
Em như tiếng ve ngân giữa trưa, ôi
Chỉ thoáng qua rồi để lại cả bầu trời
Mưa Sài Gòn đêm nay
Ướt những điều anh giấu kín lâu nay
Phố dài hun hút, xe qua vội vã
Chỉ mình anh đứng giữa hai hàng cây
Mưa Sài Gòn đêm nay
Là em, là ký ức, là những ngày xanh
Giữa lòng thành phố người đông như lá
Anh gọi tên em chẳng thành lời Dành
Anh nhớ ánh mắt em qua ô cửa xe buýt
Những ngày chưa nói trái tim đã khờ dại
Mưa bây giờ không làm ướt bờ vai
Chỉ làm ướt lòng những điều đúng và sai
Em giờ bên kia thành phố mù khơi
Còn giữ được gì từ thuở đôi mươi
Anh như mái hiên hoen màu năm cũ
Chờ mưa về cho tim lại chơi vơi
Đôi khi anh ước ta không biết nhau
Nhưng rồi lại thấy em là phép màu
Tình yêu không phải luôn cần trọn vẹn
Có em một lần là đủ về sau
Mưa Sài Gòn đêm nay
Làm anh nhớ, làm anh buồn, làm anh say
Tiếng còi xa như tim vừa lặng nhịp
Giữa triệu người chỉ em phút giây này
Mưa Sài Gòn đêm nay
Dưới ánh đèn lờ mờ, ký ức nhạt phai
Em có thể quên nhưng anh còn nhớ
Như mưa rơi hoài chẳng biết chờ ai
Anh rẽ vào con hẻm xưa năm ấy
Chỉ để nghe mưa nói chuyện hôm qua
Và nghe chính tim mình khe khẽ hát
Rằng vẫn còn yêu dẫu người đã xa